“Cần tư vấn? Chạm để kết nối.”
Giữa nhịp sống hối hả của thành phố, vẫn có vài nơi khiến con người ta muốn bước chậm hơn một chút.
LuongChill Restaurant là một trong số đó.
Nằm khiêm tốn ở góc phố nhỏ, quán không biển hiệu lớn, không đèn nhấp nháy, chỉ có ánh sáng vàng ấm và mùi cơm sườn thoang thoảng từ ...Readmore
Có một kiểu hẹn hò không cần hoa, không cần nến, chỉ cần một quán ấm, vài món ngon, và mấy đứa bạn nói chuyện không hết. Tối hôm đó, bọn mình chọn LuongChill Restaurant – quán nhỏ nằm trong một con phố yên tĩnh mà đèn vàng nhìn qua đã thấy dễ chịu.
Chút lười sau giờ làm
Hôm đó tan làm muộn, đứa nào cũng mệt. Cả nhóm nhắn nhau đúng một câu: “Đi ăn đâu cho chill?”
Không ai muốn chen chúc ở phố lớn. Mình nhớ ra LuongChill từng đi trưa với đồng nghiệp, thế là đề xuất. Ai cũng đồng ý ngay vì “nghe tên đã thấy muốn ngồi xuống rồi”.
Tới nơi, quán vừa lên đèn. Cổng gỗ nhỏ, biển hiệu sáng nhẹ, vài chậu cây treo đung đưa. Trong quán thoang thoảng mùi đồ nướng quyện với mùi gỗ, nghe thơm đến nao ... readmore
Có những ngày, Hà Nội khiến mình cảm thấy như phải chạy không ngừng. Cà phê nguội giữa buổi, công việc dồn dập, và cái bụng bắt đầu cồn cào lúc ba giờ chiều. Mình không muốn tìm một quán ăn nhanh, cũng chẳng hứng thú với nhà hàng sang chảnh. Thế là mình nhớ đến cái tên đã nghe bạn bè nhắc vài lần: LuongChill Restaurant.
Ngay khi bước vào, điều đầu tiên đập vào mắt là ánh sáng vàng nhẹ bao phủ khắp quán. Mọi thứ đều vừa đủ: không quá cầu kỳ, không quá đơn giản. Mùi gỗ pha với hương đồ ăn khiến mình thấy dễ chịu ngay lập tức. Không gian chia thành nhiều khu: góc nhỏ cho người đi một mình, dãy bàn đôi cho cặp, khu bàn dài cho nhóm bạn.
Âm nhạc là thứ giữ chân mình lâu nhất. Mấy bản lo-fi xen tiếng acoustic nhẹ, vừa đủ để đầu óc thả lỏng mà vẫn nghe rõ người đối diện. Ở đây, người ta không nói to, không xô bồ. Cảm giác như mọi người đều đồng ý ngầm: vào LuongChill là để bình tĩnh ...readmore